Tôi và Hoàng Anh chơi với nhau từ ngày đó. Sự có mặt đồng thời của hai đứa tồn tại như một sự ngẫu nhiên: có đứa này phải có đứa kia và ngược lại...
Thân tặng Hoàng Anh.
Tôi sợ bóng tối. Nỗi sợ hãi đó có nguyên do từ ba tôi. Đó là một ngày cách đây mười năm, ba đã nhốt tôi vào nhà kho khuất sau những lùm cây rậm rạp khi tôi cứ khóc lóc đòi mẹ. Dỗ dành an ủi không xong, con bé tôi lúc đó quá bướng bỉnh, ba tức giận lôi tôi nhốt vào nhà kho mặc cho tôi khóc lóc van xin. Khi cánh cửa nhà kho bị khóa sập và tiếng bước chân ba xa dần, xung quanh tôi chỉ còn màu đen đặc quánh. Một sự im lặng khủng khiếp bao phủ cùng với bóng tối và mùi mối mọt ẩm mốc. Tôi run lên. Sợ hãi và kinh hoàng.
Lúc đầu, vì sợ quá, tôi chỉ ngồi im một chỗ mà run như cầy sấy, tai vểnh lên lắng nghe từng tiếng động nhỏ. Tay tôi chạm phải một cái gì đó rất mịn. Cái đống mịn màng ấy ngoe nguẩy chuyển động rồi cất lên một tiếng “chit” như tiếng của một đứa trẻ con bị cấu. Chuột. “Á.. á.. á…”- tôi hét lên kinh hãi, lê từng bước lùi lại phía sau. Lưng tôi chạm phải một vật gì đó cưng cứng. Một đống bìa hộp các tông cao ngất ngưởng chỉ chờ có thế đổ ụp lên đầu tôi. Kinh hoàng. Tôi gào lên nức nở, mong sao tiếng khóc của tôi có thể làm động lòng ba tôi mà tha cho tôi chăng. Nhưng vô ích. Tôi tuyệt vọng nhớ ra rằng, trong nhà chỉ có hai ba con và giờ này ba đã đi làm, phải đến khuya mới về. Nếu tôi không bướng bỉnh đòi mẹ thì ba đã chở tôi đến trường. Có nghĩa là, tôi phải ở đây với nỗi sợ hãi tột cùng cho đến tối. Biết là vậy nhưng nỗi sợ hãi khiến tôi không ngăn nổi những giọt nước mắt. Cho đến khi không thể gào lên được nữa, tiếng khóc của tôi biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào. Khi tôi sắp lả đi thì tíếng gõ cửa khô khốc vang lên. Tôi giật thót đưa tay bịt miệng. Trí óc của một con nhóc cho tôi tưởng tượng ra cảnh ông ba bị đến bắt những đứa trẻ hư hay khóc nhè…
- Này, cậu còn đó không, Thư Anh?
Tôi nín thở.
- Đừng sợ! Tớ là Hoàng Anh đây.
Tôi nhận ra giọng nói của cậu bạn hàng xóm. Trước đây tôi rất ít khi chơi với cậu ấy, vì nghe mấy đứa con gái nói cậu ta học rất giỏi và... ghét con gái. Nỗi tủi thân trong tôi lại trào lên. Tôi òa khóc.
- Đừng sợ! Đừng sợ mà! Tớ sẽ ở đây với cậu… - Hoàng Anh an ủi động viên.
- Hu hu… nhưng tớ sợ lắm, sợ lắm… - Con bé tôi mếu máo.
Im lặng. Dường như Hoàng Anh đang nghĩ gì đó. Khi tôi tưởng cậu ấy đi đâu mất định cất tiếng hỏi thì Hoàng Anh lên tiếng:
- Tớ sẽ hát cho cậu nghe, được chứ?
Hoàng Anh không đợi tôi trả lời mà hát vang lên bài hát: "Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi..." Ở bên trong mà tôi nghe được cả tiếng dậm chân của Hoàng Anh. Tưởng tượng Hoàng Anh vừa hát vừa uốn éo minh họa cái vẻ đau đớn của con thằn lằn bị đứt đuôi, tôi cười phá lên, quên đi nỗi sợ hãi. Hoàng Anh cũng cười. Rồi cậu ấy ghé sát miệng vào cánh cửa thầm thì: “Còn bây giờ tôi kể chuyện cậu nghe nhé!”. Tôi gật gật đầu dù biết cậu ấy không hề nhìn thấy…
- Dê Đen và Dê Trắng cùng đi qua một cây cầu. Dê Đen đi từ bên này sang, Dê Trắng đi từ phía bên kia. Hai con dê cắm cúi đi vì cây cầu rất nhỏ. Đến giữa cầu, hai con dê chạm mặt nhau. Không có cảnh hai con dê húc nhau rơi tòm xuống suối… Cậu biết vì sao không?
- Vì sao vậy? - Tôi hỏi lại.
- À. - Giọng Hoàng Anh thản nhiên. - Thì tại cô Dê Đen vì cắm cúi đi mà vô tình chạm mũi mình vào mũi anh Dê Trắng đẹp trai, xấu hổ quá cô nàng phải quay đầu chạy mất chứ sao. Ha ha ha…
Hoàng Anh cười lớn. Tôi cũng ôm bụng cười: “Cậu chỉ giỏi bịa.”
Sau những tràng cười vui vẻ lại là một không khí yên lặng đến ngột ngạt. Nỗi sợ hãi lại bắt đầu xâm chiếm.
- Cậu còn sợ nữa không? - Hoàng Anh thầm thì.
- Còn. Rất sợ… - Tôi mếu máo chực khóc. - Có lẽ ba quên tớ rồi.
Suy nghĩ một lát, Hoàng Anh gõ gõ tay vào khe cửa trấn an rồi bảo:
- Đừng sợ. Tớ sẽ giúp cậu thoát ra ngoài…
- Bằng cách nào? - Tôi hỏi.
- Chờ nhé. Tớ sẽ quay lại ngay…
Hoàng Anh bỏ đi đâu đó một lúc. Lát sau, tôi nghe tiếng lục cục, rồi tiếng lá cây trên mái nhà vỡ lạo xạo.
- Hoàng Anh! Cậu đấy à? - Tôi ngước cổ lên, hồi hộp.
Một tia sáng ló ra từ phía đỉnh đầu soi rõ gian nhà kho chật chội và bừa bộn. Hoàng Anh thò đầu xuống:
- Ừ! Giờ tớ sẽ gỡ mấy viên ngói này ra, sau đó chúng ta sẽ thoát.
Tôi nín thở chờ đợi. Những viên ngói được xếp sang một bên. Hoàng Anh bước chân lên những miếng gỗ xếp tầng làm chỗ đi xuống.
“Phốc!” Hoàng Anh nhảy xuống trước mặt tôi, phủi phủi tay và mỉm cười:
- Giờ thì thoát ra ngoài chứ, Thư Anh?
Tôi run run:
- Tớ sợ lắm. Lỡ ba biết sẽ giận ghê gớm.
- Không sao đâu. - Hoàng Anh trấn an - Đây sẽ là một bí mật. Cậu sẽ trở lại nơi này trước khi ba cậu về, được chứ?
Tôi suy nghĩ một lát rồi khe khẽ gật đầu. Hoàng Anh giúp tôi thoát khỏi gian nhà kho đáng ghét đó một cách dễ dàng. Tôi bước từng bước chậm chạp xuống chiếc thang Hoàng Anh dựa vào góc nhà kho lúc leo lên mái nhà. Ra ngoài rồi tôi mới hiểu hết ý nghĩa của... tự do. Chúng tôi leo lên sân thượng nhà Hoàng Anh chơi, nơi có thể quan sát mọi thứ xung quanh. Cho đến khi trời bắt đầu tối, sắp đến giờ ba tôi về, Hoàng Anh lại giúp tôi chui vào gian nhà kho tối om, núp sau chiếc xe bò trò chuyện với tôi cho đến khi ba tôi về nhớ đến tôi, hốt hoảng mở cửa đón tôi vào nhà. Hẳn ba tôi hối hận lắm khi đã làm tôi sợ hãi. Ba không hề biết chuyện gì đã xảy ra ngoài việc đã làm tôi hoảng sợ. Cũng từ đó, tôi luôn sợ phải ở một mình trong bóng tối. Đó là thử thách về lòng dũng cảm đầu tiên trong đời.
***
Tôi và Hoàng Anh chơi với nhau từ ngày đó. Sự có mặt đồng thời của hai đứa tồn tại như một sự ngẫu nhiên: có đứa này phải có đứa kia và ngược lại. Lớn lên cũng thế. Thói quen ấy không hề thay đổi. “Thật khó để thay đổi một thói quen nào đó, Thư Anh nhỉ, như tớ với cậu…” - một lần, Hoàng Anh đã nói với tôi như vậy. Sinh nhật Linh - cô bạn gái gần nhà rất ghét tôi, cũng như tôi rất ghét thói kênh kiệu cậy thế ông bố làm giám đốc của cậu ta, Hoàng Anh được mời còn tôi thì không, đơn giản vì Linh thích Hoàng Anh. Tối hôm ấy, tôi ngồi một mình trong phòng nhìn sang nhà bên cạnh, nơi có những ánh nến lấp lánh như những ngôi sao, tủi thân khi nghĩ đến cảnh Hoàng Anh đang vui vẻ bên Linh với những người bạn của cậu ấy. Có tiếng chuông cửa. Tôi ra mở. Hoàng Anh chạy ào vào nhà như một cơn lốc trước sự ngạc nhiên của tôi:
- Cậu không đi sinh nhật Linh sao? Linh sẽ giận đấy! - Tôi hỏi đầy vẻ hờn dỗi.
- Đi rồi!- Hoàng Anh vừa rót nước vừa nói. - Tớ đến tặng quà Linh rồi về ngay…
- Sao vậy?
- Không thích chứ sao! Đi đâu vắng cậu tớ đều không thích. - Hoàng Anh thành thật nói.
Có lẽ lúc ấy tôi đã mỉm cười. Hoàng Anh cũng cười. Chúng tôi là một đôi đũa trên bàn ăn, không thể thiếu một chiếc, rất vô tư.
***
Càng lớn, Hoàng Anh càng trở nên nổi trội. Đẹp trai, lãng tử, chơi ghita như một nghệ sĩ chuyên nghiệp, đôi mắt nâu lúc nào cũng tinh nhạy, nụ cười với lúm đồng tiền duyên không thể tả... Cộng thêm thành tích học tập đáng nể, cậu ấy nhanh chóng trở thành trung tâm chú ý của mọi người, nhất là đám con gái. Nhưng, ngoài tôi ra, cậu ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt với những cô bạn khác. Hoàng Anh không làm mất lòng ai, sẵn sàng chơi một bản ghita theo yêu cầu của bất cứ cô bạn nào, giúp đỡ ai giải một bài tập Hóa hóc búa. Nhưng tuyệt nhiên cậu ấy không thân với đám con gái. Tuy nhiên, cậu ấy càng tỏ ra lạnh lùng, các cô gái vây quanh cậu ấy càng nhiều. Họ cho rằng, những "hot boy" luôn phải tỏ ra như thế. Có lần tôi trêu: “Các cô gái vây quanh cậu như electron vây quanh hạt nhân”. Hoàng Anh mỉm cười. Ngày ngày cậu ấy vẫn đèo tôi đi học và đợi tôi cùng về. Hoàng Anh mua bánh mì xúc xích cho tôi và hai đứa uống chung một ly trà sữa. Hoàng Anh chăm sóc cho tôi như thế, rất thật lòng.
Một buổi tối năm tôi mười tám, ba đi làm ca đêm. Tôi đang loay hoay một mình thì mất điện. Bóng tối đen đặc. Ám ảnh ngày bé khiến tôi hình dung ra những bóng đen, những con chuột con lông mềm ngọ nguậy. Tôi run như cầy sấy, ngồi co ro trên nền đất lạnh và bật khóc rưng rức. Cửa phòng bật mở. Ánh đèn pin lóe lên soi khắp căn phòng và dừng lại ở chỗ tôi ngồi.
- Cậu không sao chứ, Thư Anh?
Hoàng Anh hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Lúc ấy, vì quá sợ, tôi đã ôm chầm lấy Hoàng Anh khóc nức nở. Hoàng Anh vuốt tóc, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi:
- Ngoan nào… Sẽ ổn thôi, ổn thôi…
Đêm ấy, Hoàng Anh đã hát cho tôi nghe và ngồi canh cho tôi ngủ đến sáng
Sự thân thiết của tôi với Hoàng Anh bắt đầu bị đưa ra làm chuyện bàn tán. Họ không hiểu vì sao một người như Hoàng Anh lại có thể thân với một con bé tôi - rất rất bình thường, không có bất cứ một điều gì nổi trội. Hoàng Anh chẳng bận tâm tới những lời bàn tán đó, nhưng tôi thì có. Tôi bắt đầu nhận ra sự vô lí trong mối quan hệ này và nhìn nhận mình một cách khách quan hơn mặc dù tình bạn giữa tôi và Hoàng Anh, với tôi, là hoàn toàn trong sáng. Một lần, nhìn Hoàng Anh cẩn thận giảng bài cho Oanh - cô bạn xinh đẹp cùng lớp, tôi đã đứng lặng im quan sát và thầm so sánh. Oanh nổi trội với mái tóc tết thành hai bím nhỏ thả hững hờ, trông đáng yêu vô cùng. Chiếc váy đắt tiền may kiểu cách rất hợp với cô bạn khiến cô ấy càng trở nên xinh đẹp. Đôi mắt đen tròn với hàng mi dày cong vút luôn nhìn Hoàng Anh trìu mến. Bất giác, tôi cúi xuống nhìn lại mình: quần jean, áo sơ mi trắng đơn giản và mái tóc dài trông... quê quê. Nhìn Oanh rực rỡ như một nàng công chúa, trái lại, tôi giống như một con bé Lọ Lem.
Tự dưng tôi thấy việc tôi cứ thân với Hoàng Anh là một điều vô lí. Tôi bỗng nhớ tới câu nói của Linh với tôi hôm nọ: “Cậu không thấy cậu với Hoàng Anh là một đôi đũa rất lệch sao?”. Nhớ tới vẻ mặt vênh vênh tức giận và cái giọng giễu cợt của cậu ta tôi bỗng thấy rùng mình. “Đôi đũa lệch… Đôi đũa lệch…” - cái giọng giễu cợt ấy cứ vang lên nhoi nhói trong óc tôi. Tôi không khóc, nhưng mi mắt ướt nhòa. Chiều hôm ấy tôi bảo Hoàng Anh:
- Hôm nay cậu về trước đi, tớ có việc phải làm…
- Việc gì vậy? Để tớ đèo cậu đi…
- Không cần! - Tôi gắt lên trước đôi mắt mở to ngạc nhiên của Hoàng Anh.
- Có chuyện gì xảy ra với cậu à? Sao không nói với tớ?
- Không sao đâu. -Tôi đáp muốn hụt hơi - Tớ xin lỗi, nhưng quả thật tớ muốn được yên tĩnh một mình.
Tôi đáp rồi đi như chạy, cố không cho Hoàng Anh nhìn thấy những giọt nước mắt của mình. Phía sau, Hoàng Anh nhìn tôi sững sờ.
Từ hôm đó tôi tránh mặt Hoàng Anh, không đi cùng Hoàng Anh nữa. Hoàng Anh qua nhà, tôi bỏ mặc Hoàng Anh với một đống câu hỏi và chui vào phòng khóa trái cửa.
- Tại sao cậu lại như thế?
Tôi vùi mặt vào chiếc gối ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào.
- Thư Anh?
- Đơn giản vì tớ không muốn chơi chung với cậu nữa, không muốn thân với cậu nữa, không muốn… không muốn… - Tôi hét lên.
- Tại sao chứ? - Hoàng Anh hỏi, giọng buồn bã.
Tôi không thể trả lời vì mũi đã ngạt khi cố ngăn những tiếng khóc chực trào ra khỏi họng.
- Tớ sẽ không để mọi việc xảy ra như thế này khi chưa biết được câu trả lời cho thái độ kì quặc của cậu đâu, Thư Anh ạ. - Hoàng Anh nói rồi bỏ ra về. Khi không nghe tiếng bước chân Hoàng Anh nữa tôi mới vén bức rèm cửa sổ. Nhìn dáng Hoàng Anh thiểu não bước ra cổng, tim tôi bỗng co thắt lại. Hơn ai hết, tôi biết mình đã thích Hoàng Anh. Nhưng điều đó là không thể xảy ra. Không bao giờ…
***
Mọi việc cứ diễn ra theo hướng tồi tệ như thế. Hai đứa ngồi cùng bàn mà chẳng nói với nhau câu nào. Nói đúng hơn, tôi đã cố tình tránh những câu bắt chuyện của Hoàng Anh. Thờ ơ như hai đứa chưa từng thân thiết. Thi thoảng, tôi bắt gặp ánh mắt Hoàng Anh nhìn tôi buồn bã, nhưng tôi tảng lờ như không biết. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại cư xử như vậy. Chỉ biết rằng, có một cái gì đó như là sự mặc cảm đè nặng lên trái tim tôi. Nó càng đau buốt hơn khi tôi nhận ra tôi đã biết nhớ nhung một người và nhói lên khi nhìn thấy người đó nói chuyện vui vẻ bên những cô gái xinh đẹp… Rất đau!
- Hoàng Anh, hát cho mọi người nghe một bài đi! - tiếng ai đó cất lên. Hoàng Anh cầm cây đàn trên tay thằng bạn, tiến lên ngồi phía bục giảng. Tay cậu lướt nhẹ lên cây đàn. Và Hoàng Anh bắt đầu hát:
“Muốn có thêm một ngày để nhận thêm một nụ cười
Muốn có thêm một ngày để ngày mai lại thấy em
Nhìn em lạnh vai áo đi bên anh trong cơn mưa chiều
Cho trái tim anh ấm lên bao niềm vui
Bỗng dưng sau một ngày anh nhận ra đang yêu người
Bỗng dưng sau một ngày anh nhận ra đang nhớ em
Làm sao để anh giữ những êm đềm ngọt ngào bên em
Làm sao để anh nói ngàn lời yêu thương
Hãy cho anh những nụ cười để nhìn em anh thêm yêu đời
Hãy cho anh những ân cần để thấy lòng mình đang ấm áp
Hãy cho anh đôi tay này nhẹ nhàng ôm đôi vai em gầy
Hãy cho anh ánh mắt hiền để trái tim bình yên...”
Hoàng Anh hát say sưa bằng tất cả trái tim mình. Đôi mắt cậu ấy chỉ nhìn về một phía mà không cần xét đoán tôi cũng biết phía đó là tôi. Mọi người chỉ say sưa lắng nghe tiếng đàn mà không để ý tôi đã xé đứt cuộn ruy băng - dưới gầm bàn - lớp mua để trang trí cho buổi sinh nhật tháng mười của lớp. Tiếng hát chưa dứt, tôi đã khoác cặp chạy ra ngoài để mặc nước mắt tuôn rơi.
***
Trời mưa. Tôi đang loay hoay kéo tấm kính chắn cửa sổ lại thì mất điện. Một lần nữa, tôi rơi vào trạng thái sợ hãi tột cùng. Thậm chí, tôi không đủ can đảm để bước ra đóng cửa phòng lại. Bóng tối lại như một con quái vật khủng khiếp chỉ chực xông vào cắn xé lấy tôi. Tôi ngồi thu lu trên giường, ôm chặt chiếc gối và run rẩy. Tôi khóc, nhưng lần này tiếng khóc nghẹn bứ trong cổ thành những tiếng nấc. Trong lúc này tôi mới thấy tôi cần cậu ấy biết bao. Giá như cậu ấy thấu hiểu được tâm sự của tôi…
Một trận gió mạnh thổi qua giật tung cánh cửa chớp. Cánh cửa vung lên rồi đập vào tường một tiếng kêu chát chúa. Tôi hét lên kinh hoàng. Một cái bóng ùa vào phòng ôm chặt lấy tôi. Trong khoảnh khắc, trái tim tôi tan chảy. Tôi cảm nhận được vòng tay ấm nóng siết chặt vai tôi và mái tóc còn đẫm nước mưa của cậu ấy. Tôi òa khóc. Một lần nữa, cậu ấy nhẹ nhàng: “Ngoan nào… Đừng khóc, đã có tớ ở đây… Sẽ ổn, sẽ ổn thôi, ngốc ạ”. Tôi lọt thỏm trong vòng tay cậu ấy và thấy tôi cần cậu ấy xiết bao. Hoàng Anh thầm thì vào tai tôi:
- Cậu ngốc lắm, Thư Anh ạ. Cậu tưởng cậu làm vậy là có thể khiến tớ xa cậu được sao. Ngay cái lúc cậu run rẩy trong gian nhà kho khi còn bé ấy, tớ đã tự hứa với mình rằng: sẽ bảo vệ cậu dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra. Và… hơn nữa, tớ cũng thích cậu lắm, Thư Anh ạ…
Tôi không ngẩng lên cũng có thể cảm nhận được ngàn vì sao trong đôi mắt ấy…